Hạnh phúc đơn giản chỉ cần sống một kiếp người bình an là được
Tôi chỉnh lại cổ áo da, liếc nhìn mình trong gương xe hơi. Một gã đàn ông 30 tuổi, có vẻ ngoài mà người ta gọi là thành đạt: quần áo chỉn chu, phương tiện sang trọng, nụ cười luôn thường trực xã giao. Nhưng sâu thẳm bên trong lồng ngực này, là một khối áp lực nặng trịch chưa bao giờ thực sự được đặt xuống.
Cho đến chiều nay, cuộc trà đạo vội vã với chú Tư – người bạn vong niên già dặn sương gió – đã khiến tôi khựng lại. Chú không giảng giải đạo lý, chú chỉ buông những câu nói nhẹ bẫng: "Cháu à, sống một kiếp người bình an là được!" Mà sao nghe đến đâu, lòng tôi vỡ ra đến đó.
Tôi nhớ mình từng mất ăn mất ngủ khi chiếc xe máy cũ bị bạn bè chê cười, để rồi lao vào cuộc đua đổi đời, gồng gánh những khoản nợ trả góp chỉ để đổi lấy ánh nhìn ngưỡng mộ của người dưng. Nhưng chú Tư bảo, phương tiện sinh ra là để phục vụ con người, chứ đâu phải để con người làm nô lệ cho nó.
Ngẫm lại, hai bánh bốn bánh đi được là được. Khi trời mưa, chiếc ô tô che chắn tốt hơn chiếc xe máy, nhưng nếu ngồi trong xe sang mà tâm trí bão bùng lo âu, thì sao bằng ngồi trên yên xe cũ mà lòng thanh thản hát ca?
Sự hào nhoáng bên ngoài đôi khi chỉ là cái bẫy, bởi hàng hiệu hay không mặc được là được, tấm áo lụa là đắt tiền đến mấy cũng không che đậy được một tâm hồn rách nát, và nhân cách con người chưa bao giờ được định giá bằng tem mác sau lưng. Nếu muốn thử, hãy dành một tuần chỉ mặc những bộ đồ giản dị, bạn sẽ thấy mình vẫn tự tin như thường – vì giá trị thật sự nằm ở cách ta sống, không phải ở nhãn mác.
Và rồi chuyện cơm áo gạo tiền, cái vòng xoáy nghiệt ngã cuốn phăng đi những bữa cơm nhà. Tôi đã từng nghĩ phải kiếm thật nhiều tiền mới là trụ cột, mới là thương vợ thương con. Nhưng khi nhìn lại những người giàu có quanh mình, nhà cao cửa rộng mà lạnh lẽo hơi người, tôi mới thấm thía rằng không phải có tiền muốn gì cũng được. Hạnh phúc của một gia đình nằm ở sự kết nối, chứ không nằm ở số dư tài khoản. Tiền ít tiền nhiều đủ ăn là được, miễn là tối về, bên mâm cơm đạm bạc vẫn rộn rã tiếng cười.
Đừng quá áp lực phải xây biệt thự villa, nhà to nhà bé có chỗ ở là được, miễn nơi đó bão dừng sau cánh cửa, là chốn bình yên nhất để ta được phép yếu lòng. Nếu bạn muốn thử, hãy dành một buổi tối tắt hết điện thoại, hãy tận hưởng một bữa cơm gia đình Việt Nam đúng nghĩa, bạn sẽ thấy giá trị của một bữa ăn chung đôi khi còn lớn hơn mọi vật chất xa hoa và sự ấm áp ấy quý giá hơn bất kỳ căn nhà sang trọng nào.
Bước qua ngưỡng cửa trưởng thành, tôi cũng dần học cách nhìn người, nhìn đời bao dung hơn. Ngày xưa, tôi hay xét nét vợ con, hay đòi hỏi sự hoàn hảo. Nhưng giờ tôi hiểu, giữ lửa hôn nhân khó lắm, nó cần sự chấp nhận hơn là sự đòi hỏi.
Có những đêm chồng về muộn vì công việc, thay vì dằn vặt tra khảo, hãy nghĩ nhẹ nhàng rằng ông xã về trễ miễn về là được, sự hiện diện bình an của người đàn ông trong nhà đã là một may mắn. Và các anh chồng, khi thấy vợ cằn nhằn, đừng vội cáu gắt, hãy cười xòa mà nghĩ bà xã càu nhàu thương mình là được, bởi người ta còn thương, còn lo mới còn nói, sự im lặng trong hôn nhân mới là vực thẳm đáng sợ nhất. Thực tế, nhiều nghiên cứu cũng chỉ ra rằng phụ nữ còn phải đối diện với nhiều rào cản tâm lý trong gia đình, và sự thấu hiểu từ người bạn đời chính là liều thuốc chữa lành.
Ngay cả với những đứa trẻ, tài sản quý giá nhất của cha mẹ, chúng ta cũng cần nới lỏng vòng kim cô kỳ vọng. Đừng ép con phải là thần đồng, phải gánh thay ước mơ dang dở của cha mẹ. Mỗi đứa trẻ là một hạt mầm khác biệt, con ngoan con quậy biết nghe lời là được. Hãy để con được sống đúng là con, chứ không phải là bản sao của sự hư danh. Khoảng cách các thế hệ trong gia đình cũng là một thách thức, và sự thấu hiểu cùng bao dung mới là cầu nối để giữ gìn hạnh phúc.
Cuộc đời này vốn dĩ là một dòng chảy vô thường. Hôm nay ta đứng trên đỉnh cao, ngày mai có thể ta lại về vạch xuất phát. Trong bối cảnh kinh tế xã hội và công nghệ thay đổi nhanh chóng, sự bình an nội tâm càng trở thành giá trị cốt lõi để con người bám víu. Xã hội phân chia cao thấp, nhưng trước lẽ tử sinh, mọi danh phận đều bình đẳng. Tiến sĩ cũng được, bán rau cũng được, nghề nghiệp nào cũng đáng trân trọng miễn là lương thiện.
Giá trị cốt lõi của một con người không nằm ở tấm danh thiếp, mà nằm ở cách họ sống, nên sau khi trưởng thành sống tốt là được. Không phải có tiền muốn gì cũng được, vì đời đâu phải lúc nào cũng chiều lòng ta. Điều này cũng được phản ánh trong nhiều nghiên cứu về sự cân bằng tài chính của mỗi cá nhân, trong đó đã chỉ ra rằng sự cân bằng mới là thước đo của hạnh phúc bền vững.
Càng đi nhiều, va vấp nhiều, tôi càng trân quý sức khỏe hơn là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Thời gian tàn nhẫn lắm, nó không chừa một ai, người xấu người đẹp dễ coi là được, nhan sắc rồi cũng tàn phai, chỉ có cái duyên và sự tử tế là ở lại.
Đối diện với quy luật sinh lão, người già người trẻ miễn khỏe là được, và lỡ chẳng may trời thử thách chút đau yếu, thì an lành bệnh tật miễn lớn là được. Còn được hít thở khí trời, còn được nhìn thấy mặt trời mỗi sớm mai, đã là một đặc ân lớn lao mà ta thường vô tình lãng quên.
Cuối cùng, bài học lớn nhất mà tôi mang theo sau buổi trà chiều ấy, chính là nghệ thuật buông bỏ. Chúng ta khổ vì chúng ta nhớ quá lâu những điều tệ hại, giữ quá chặt những hòn than nóng giận dữ. Tất cả phiền não biết xả là được, buông xuống không phải là chịu thua, mà là chừa cho tâm hồn một khoảng trống để đón nhận niềm vui.
Trong các mối quan hệ, ai đúng ai sai trời biết là được, tranh cãi hơn thua chỉ làm hao mòn tâm lực. Hãy cứ tin rằng tâm tốt việc tốt số mệnh đổi đường, thay vì lo lắng tương lai, hãy cứ tích đức tu thân ăn năn là được.
Chiều nay, tôi bước ra khỏi quán, bầu trời dường như xanh hơn. Tôi tự nhủ với lòng mình: Khó khăn chồng chất miễn cố là được, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Mọi người đều tốt, như thế là được. Khi tâm ta lành, mắt ta sẽ trong. Và đích đến cuối cùng của hành trình dài rộng này, chẳng phải danh vọng hay tiền tài, mà đơn giản chỉ là: "Sống một kiếp người bình an là được".
Gấp lại trang viết này, tôi không mong bạn sẽ thay đổi cuộc đời mình ngay lập tức. Chỉ mong rằng, giữa những lúc chông chênh nhất của cuộc sống, khi áp lực bủa vây, bạn hãy nhớ đến tách trà chiều nay và tự nhủ với lòng mình một chữ "Được". Hạnh phúc đôi khi không phải là có tất cả mọi thứ, mà là trân trọng tất cả những gì mình đang có. Và nếu một ngày bạn thấy lòng mình chông chênh, hãy nhớ: chỉ cần một chữ "Được", đời sẽ nhẹ tênh. Chúc bạn và gia đình một đời an nhiên.